Tôi vẫn ngồi không động tĩnh như gỗ đá.Tôi chẳng biết nghĩ đến ai…Cho từng tờ vào lửa.Chẳng có gì đáng bực cả.Lúc đó bạn cho mình quyền cởi trói cho dòng chữ ấy tung tăng trong óc.Sẽ là đê tiện khi đòi hỏi lòng bao dung cho sự kém cỏi trong nghệ thuật.Nhưng nó có giá trị khi ở giữa khoảng hư vô đến hư vô, nó đã ma sát với đời sống của các hạt bụi khác.Nó dẫn đến những hành động đầy cảm tính khi cần lí tính và ngược lại.Nhưng tôi không ân hận về chuyện này nên tôi không muốn thế.Cô gái bảo: Không.