Tôi không tự hỏi giờ này ở nhà bác mọi người không thấy tôi về sẽ làm gì.Tôi nghĩ, nếu tôi chết, người buồn nhất là bố.Thế mà, khi không có quyền được lao động theo sở thích, để không hoang tưởng bởi sức hấp dẫn có thể gây nghiện ngập, để không quá xa cách đồng loại; đôi lúc bạn phải cấm cửa, hắt hủi trí tưởng tượng.Bác mặc kệ cái nhìn của người đời, miễn là con cháu có thêm miếng cá, món quà…Khi những ý nghĩ này gõ nhịp trong óc, lòng bạn không có căm hờn, chỉ một chút bực bội, nhưng như thế cũng đủ để làm xúc tác với men tiềm thức.Con người? Họ là ai? Đồng chí công an ấy, người trông xe kia.Để người ta phải nể.Bởi vì, lúc này, lòng tôi dường vô cảm.Nhưng sau đó thì lại là những cơn đau kéo dài do cơ bắp không kham nổi.Và một số lí do khác…
