Và nhận ra đến giờ chỉ có mẹ mới cho tôi cái quyền hờn dỗi ấy.Em quên mình là một thiếu phụ mà cứ ngỡ mình như một thiếu nữ bị bố mẹ cấm đoán không cho gặp người yêu.Cười mãi cả đời không làm nên trò gì, lại làm người khác khóc.Họ kinh doanh khách sạn.Hãy để họ nói Những điều không sáng tạo.Nói thì hay mà làm thì rất dở.Bằng cách hy sinh cho nó và để nó tự nhận ra điều ấy.Cháu nói thế không đúng.Này thì… đời người là hoa hồng héo-chỉ còn xơ lá với gai mòn…Không biết thì khó trách.
