Tôi nép sát vào vỉa hè và chẳng làm cản trở, vướng víu ai.Nhưng cũng như ta, không thỏa mãn lắm.Lúc nội tại thực sự thôi thúc; ham muốn ganh đua, vượt lên tiếp tục đến thì lại là lúc chuẩn bị tã lót cho sự chào đời của cái mới.Bạn nghe tiếng tít tít tít tít liên hồi từ nơi xa vắng.Nhưng bạn biết, đó chỉ là tưởng tượng thôi, mọi người đều yêu mến bạn, yêu mến vì sự lơ ngơ bề ngoài và trí thông minh của bạn dù họ luôn cười và luôn đùa chê bạn lông bông, hâm hấp.Ở đây, họ là vua bóng đá, chỉ thấy cùng lắm là người ngang hàng ghế, tả hữu quanh mình chứ không cần thấy người bên trên.Tôi khóc vì còn chưa trả lời được câu hỏi loài người đến thời đại này (với sự di truyền những tinh túy và cơ hội lớn để tiếp xúc với tri thức) liệu đã đủ năng lực để dung hòa, để không tôn sùng tuyệt đối hay phủ định sạch trơn bất cứ thứ gì.Đồng chí ấy sẽ có khoảng nghỉ để hả hê vì câu đùa dí dỏm.Ta ngại nói sự thật với ai nhìn ta ngờ vực.Tôi bảo: Vì biết mày về phe anh anh mới làm thế, không thì đố ai biết.
