Là người thì nên thế.Vấn đề cốt lõi là tài năng quyết định chất lượng tác phẩm chứ không phải khỏe hay yếu hay cách phục sức hay trạng thái tinh thần bệnh hoạn.Đó là một niềm an ủi.Tôi tự hỏi tôi đang khóc vì thương tôi, vì đau đớn hay vì họ.Và đôi lúc bạn muốn thế chứ, để thoát khỏi trạng thái dồn nén.Hôm qua tao nóng quá.Khi mà đã lớn đầu cả rồi.Nhưng bạn sẽ phán xét những lời nguyền rủa của một bộ phận trong số họ.Lúc ấy, tôi bỗng cảm nhận được tình thế, tôi không muốn rầy rà, những câu xúc phạm kia tôi cũng đã quen.Tôi gồng mặt để vẻ lạnh tanh vô cảm xa xăm không bị biến dạng.
