Như vờ sở hữu cái mà nó biết không thuộc về mình.Nhưng Hóa quả là một nỗi sợ đeo đẳng suốt thời cấp III, dù chuyển sang lớp Văn học nhẹ hơn rồi.Còn nếu tôi lỡ chết thì tôi vẫn cười như bất cứ cái chết cho ra chết nào khác trên thế gian đang hồi sinh này.Chẳng có gì đáng bực cả.Nó dường như là phản ứng của sự sở hữu đạo đức và sáng tạo.Trong đời sống có lẽ chẳng bao giờ có những sự kỳ lạ, khác thường ấy.Tự do hay không là ở mình.Hơn nữa, khi giữ được những khoảng cách tương đối để mình làm mình chịu, cũng bớt ngại là một sinh vật dễ đem lại sự nguy hiểm, đau khổ cho người khác.Còn không tin thì phải tồn tại với nó, cái cảm giác bi quan rất tự nhiên, rất thật và rất chóng chết.Khoảng hai chục đứa thì chúng lại tạnh.