Bạn hiểu giới hạn khả năng nhận thức của bố mẹ.Quả là tôi không muốn viết mấy về những cái này khi nó khô khan.Khi mà bạn cần những khoảng tĩnh lặng và tin cậy để tinh thần thư thái tiết ra những chất sống vá lại những tế bào và tự chữa lành những vết thương trong tâm hồn, trong cơ thể thì bạn lại phải sống giữa môi trường mỗi ngày không thể không nghe tiếng chấm choé nhau.Phải biết giữ sức khỏe mà học chứ.Có điều, con đường thì khác.Mà thường chỉ để bố mẹ chứng kiến tôi ngồi cả ngày bên những game giải sầu trên máy tính.Bác bảo: Cháu thì làm sao vận động trí não nhiều như thế.Thằng em tôi đang tuổi trưởng thành.Anh đã đến và hỏi: Em thử đoán xem anh sắp nói gì nào? Anh đã tính chuyện đó suốt mấy ngày.Thế giới lúc đó thật yên bình, rộng lớn và luôn mới lạ.
