Ông cầm chiếc đồng hồ lấy 165 mỹ kim và mở trường dạy học, ngay giữa rừng, lấy một gốc cây làm bàn.Thì cố nhiên rồi, phải không bạn? Vâng, Aristote từ xưa đã dạy ta vậy và cũng đã dùng cách ấy.Nếu không sẽ mau quên lắm.Ông giải thích rằng qua thời kỳ đau khổ, ông trấn tĩnh tinh thần và bắt đầu sống trong một thế giới mới.Mới đầu, tôi cứ tưởng anh đã đổ quạu.Bạn hãy ngã lưng vào ghế, nhắm mắt lại, rồi rán cùng một lúc nghĩ tới tượng thần Tự Do [11] và tới công việc bạn định làm sáng mai.Chẳng hạn nghề bán vé bảo hiểm.Như vậy mà ông thoát khỏi bước giam truân nhất đời ông.Và, dù sao, không có sức mạnh nào, oai quyền nào đem lại được dĩ vãng trở về với bạn."Chẳng hạn, tôi thường ăn trưa với một anh bạn ít khi tới đúng giờ.
