Sau khi đã suốt ngày gắng sức lo cơm, áo, tự nhiên óc ta muốn suy nghĩ.Về điểm đó, tôi không cho rằng một thất bại vẻ vang lại hơn một thành công nho nhỏ.Cứ tiếp tục đi, cứ tiến tới.Kiên tâm thì không khi nào thất bại.Và có thể thoả mãn lòng khao khát hiểu biết của ta mà không cần đến văn chương.Không yêu văn chương không phải là một tội, cũng không phải là dấu hiệu của sự ngu dốt.Một người có thể muốn tới thành La Mecque (Đất thánh của những người theo Hồi giáo).Nếu tuổi xuân của bạn còn dồi dào, năng lực còn thừa thãi mà lại hăng hái muốn gắng sức, thì tôi không do dự gì mà khuyên bạn: "Cứ làm đi, hết ngày này qua ngày khác đừng nghỉ ngày nào".Mặc dầu vậy, tôi vẫn phải viết vì cần phải viết.Nhiều người tối nào cũng ngồi rồi vì họ nghĩ rằng nếu không ngồi rồi thì chỉ có cách là học văn chương, mà chẳng may họ lại không thích văn chương.
