Ngoài cửa là một giàn gấc xanh trên đầu một cái sân lát gạch khá dài.Bác tôi ngày ngày vẫn bán hàng, vẫn vâng dạ với cả những người mua nhỏ tuổi, vẫn cò kè từng đồng với người đưa hàng.Tôi đang thấy cái trò cứ đi một tí lại dừng, lại viết, lại đi… như một con chó thi thoảng lại ghếch chân vào cột điện, lùm cây làm vài ba giọt.Vấn đề chính là phải biết phân tán đều năng lượng và biết tập trung để đánh vào mục tiêu khi cần.Mình không khổ nhưng người ta lại khổ.Tôi cho mình quyền bỏ học đến sở thú mà không báo cho ai cả.Nó dường như là phản ứng của sự sở hữu đạo đức và sáng tạo.Định kiến tàn sát sự phong phú.Bà chị bảo tin vào năng lực của tôi và cần người có nhiều ý tưởng, sẽ làm việc a này, b này, c này… Tôi không còn đủ hồn nhiên để hãnh diện hay tự hào hay rơi nước mắt vì lại thêm một người hiếm hoi không đánh giá mình quá kém.Nhà văn vùng dậy khỏi gọng kiềm da thịt kia.
